Tuesday, May 17, 2022

Phan Rang 1975

 Thưa các Mẹ,các Chị, và các em nhỏ của vựa muối Ca Ná - Phan Rang năm xưa . Nếu tôi không viết lên những lời nầy thì chắc khi nhắm mắt lìa đời , tôi sẽ vô cùng xấu hổ và tự coi như mình là kẻ vong ân . Cho dù sau đó 17 năm tôi có về tìm lại các Mẹ, các Chi , và đã đốt nén nhang tại bờ biển Cà Ná, cùng nải chuối , dĩa trầu cau, mà số tiền ít ỏi của tôi có được lúc đó ,để đi từ vùng Kinh Tế Mới Đồng Xoài-tận Mật Khu Mã Đà về Cà Ná tìm lại các Mẹ , để nói vài lời cám ơn cứu mạng , bảo dưỡng , Nhưng tôi đã không có cơ hội bày tỏ ,vì sau ngày Miền Nam rơi vào tay Cọng Sãn, vật đổi sao dời, tôi ở tù về, rồi bị bắt đi Vùng Kinh Tế Mới , cuộc sống lam lũ, cơm chẳng đủ ăn, gia đình tan nát, mất vợ, xa con ,...lấy đâu ra tiền để đi về thăm lại các Mẹ, các chị, những người mà tôi đã chịu ơn cứu mạng năm xưa ..
Theo lệnh Hành Quân của Đại Tá CHT/SLL. Đoàn chúng tôi sẽ cử 1 Toán vào tham gia phòng thủ tại Dinh Độc Lập cùng quân số với các Đoàn khác , một nửa quân số do Th/tá Nguyễn Văn Được chỉ huy vào tham gia phòng thủ Phi Trường Tân Sơn Nhất, số còn lại gồm nhưng người tình nguyện gồm 4 Toán hành quân, Ban Tham Mưu dã chiến, sẽ do đích thân Th/Tá CHT Tống Hồ Huấn chỉ huy để sáng ngày 03-04-75 sẽ có một phi vụ đặc biệt chở toàn bộ ra Phan Rang ứng chiến , và đặc dưới quyền của Trung Tướng
NguyễnVĩnh Nghi là Tư Lệnh Tiền phương của QĐ.3. Ân huệ cho chúng tôi được ban ra do CĐ của Đại Tướng TTMT/BTTM là mỗi người sẽ được đặc cách lên một cấp, cố gắng giúp Tướng Nghi thực hiện những nhu cầu hành quân mà quân bạn không đảm trách. Ngày 21-04-75 sẽ có quân số của Đoàn khác ra thay thế.
Từ phòng họp bước ra , chúng tôi nhìn nhau không ai nói câu nào . Vì chưa bao giờ có cái ban thưởng đặc biệt như vậy trong quân đội, hành quân thì hành quân, chuyện cơm bửa của lính, sao nay lại hứa hẹn trước sẽ thăng cấp khi xuống Phan Rang. Đ/u Đặng Bá Lộc nói với Thuần và tôi: Tau chắc kỳ nầy đi khó quay trở lại. Th/t Huấn quay lui nhăn mặt : Ê , Lộc nói bậy gì đó, anh em khác nghe được bàn tán rồi mất khí thế. Đ/u Lưu văn Thuần cười khề : giởn chơi thôi Th/tá, đi không về là chuyện thường của Lôi Hổ, Kinh Kha thời đại mà... Nhưng tôi cấm không được nói với binh sĩ , Th/tá Huấn quay lại quắc mắt nói , Lê Đí, Lê Hưng, Nguyền văn Ấn cả 3 cùng cười, nói nhỏ : Lính Lôi Hổ tinh như ma, cả lảnh thổ QĐ.3 đông nghẹt lính tứ tán chạy về, ai mà không biết chuyện gì xaỹ ra , bảo cho thăng cấp trước hành quân là chúng nó biết ngay .Mà anh em sống chết bên nhau lâu đời làm sao giấu được. Mỗi người một câu chúng tôi rồi cũng chia tay, ai về lo việc người đó. Cả Phi trường Phan Rang như đang tắm trong cái nóng của vùng cát nắng
,từng đợt không khí loãng bốc lên chờn vờn như bầy thú hoang ngoài hàng rào phòng thủ của phi trường . ủa , mà sao lại vắng thế nầy, lính tráng đâu không thấy, thấp thoáng trong các căn nhà BCH/ Hành Quân có vài người qua lại . Đơn vị chúng tôi được 2 vị Tướng chỉ huy mặt trận tiếp đón niềm nở ra vẻ ưu tiên và cho được nằm cạnh Phòng hành quân .Thỉnh thoảng có vài tiếng nổ của đạn pháo 130 ly ngoài xa.
Trên bầu trời bây giờ xuất hiện 3 chiếc A37 đang bay về, phiá sau 1
đoàn 6 chiếc trực thăng đang từ từ hạ cánh trước BCH/HQ, chúng tôi thấy những binh sĩ Nhảy Dù lần lược rời phi cơ, có một Đ/u đang tập họp, trong đám họ có người không có ba lô, có người không có súng, tôi tiến đến xem có ai quen thì ra Đ/u Nguyễn Văn Bé bạn cùng khóa.Tôi hỏi bạn sao lính mầy lôi thôi vậy ,Bé cười buồn, bọn tao bị tụi nó cáp duồng tại Khánh Dương, đánh nhau một trận tơi bời hoa lá mới ra thân thể nầy. Bây giờ nhận lệnh Tr/tá Phát Lữ trưởng Lử 3 cho tái trang bị rồi chơi tiếp. À, mà Biệt Kích tụi mầy ra đây chi vậy. Biên giới mới là sân chơi của tụi mầy mà. Tôi nói, lính mà em, đâu có giặc thì ta cứ đi. Bé chửi thề một câu rồi chép miệng, nóng lắm nghe mậy,tình hình bi đát lắm đó,tụi nó có đến 3 Công Trường, chưa kể thiết giáp, pháo phòng không ,và cả mấy Trung Đoàn tăng viện .Rồi Bé nói tiếp: tụi tao đụng bọn SĐ
3 Sao Vàng, toàn bọn lính non choẹt, nhưng khổ nổi chúng nó đông quá ,lại được yểm trợ tụi Tăng T.54 và Pháo tập. Bọn tao bị phục kích đánh chia cắt cô lập, không phương tiện yểm trợ như trước, bọn mầy cũng hãy coi chừng. thôi, mai gặp. Tôi bắt tay cám ơn bạn , từ ngày ra trường bây giờ mới gặp nhau, chẳng có một ly bia để uống mừng hội ngộ, không kịp hỏi han về gia đình, chiến trường mà.!. Vào họp để nghe CHT / Chiến Đòan ban lệnh, khi ra khỏi phòng thì trời cũng đã về chiều, Ngoài xa là một Đơn vị bạn đang đổi tuyến. Tôi lầm lủi về vị trí tập trung để ăn cơm chiều. Đ/u Nguyễn văn Dẫn cũng đang đưa Toán của anh đến gần và hỏi tôi thấy có gì lạ không. Tăng lùn và Phúc mác nhe răng cười : Tụi mình lâu nay đi làm ăn riêng lẻ từng Toán xa tít mù khơi, bây giờ hoạt động chung với Dù, Bộ Binh, Địa Phương Quân, lại có cả xe tăng, máy bay lũ khũ, đông vui quá xá, sợ gì chớ..Thật vậy, đơn
vị chúng tôi bao giờ cũng làm ăn lẻ, có đâu như bây giờ đông quá Hải Đen xen vào: Các anh nghỉ xem, đông như đại chiến thế nầy mới là nguy đó .Tình hình sao người ta mới đưa mình ra đây, lại còn cho lên lon trước nửa chứ, tôi không ham .!, Nghe Hải nói có lý, tôi thầm nhủ , mình ra đây là do tình nguyện, mà không tình nguyện cũng phải đi. Tất cả quân Tổng Trừ Bị đều đã bị ném ra các vùng chiến thuật hết cả rồi .thôi thì < Mẹ đã lấy tiền rồi con ơi ! Lôi Hổ ! Sá Gì  Đã vào binh chủng nầy rồi thì thân mạng có sá gì  ...... chúng tôi thường bảo nhau như thế .( còn tiếp ).

No comments:

Post a Comment